Mẹ
là những tiếng hát ấm áp ru con khi Đông lạnh về…
- Mẹ mua cho con cái máy tính nhé.
- Máy tính gì?
- À, cái máy tính bỏ túi ấy. Cái đấy
có thể giải được Toán trên đó mẹ ạ.
- Có cần lắm không? Mà bao nhiêu tiền?
- Con tính lên lớp 9, con cố gắng học
tốt để được đi thi giải Toán bằng máy tính Mẹ ạ.
- Nhưng mà bao nhiêu tiền?
- Con cũng không biết, nhưng mà nếu
được học sinh giỏi cấp Huyện, cuối năm sẽ được tổng kết học lực giỏi, như thế
thi cấp 3 sẽ dễ hơn.
- Ừ, để xem thế nào đã… nhưng phải
học thật tốt thì mới không tiếc.
- Con hứa đấy!
Cái
nắng của mùa Hè gay gắt thật, chỉ cần chạy ra ngoài một chút mà không mang theo
cái áo dài là da sẽ đen xạm ngay. Ấy vậy mà ngoài kia, lúa đã chín vàng chờ đến
ngày thu hoạch. Theo như từ ngữ ở địa phương thì lúa về vụ chiêm nó “mâu” lắm,
tức là khi gặt mà không nhẹ nhàng thóc sẽ rụng đi đáng kể. Oái oăm sao khi mà
lúa thì dễ rụng là vậy, mà chiếc xe thồ chẳng lúc nào là vơi. Nó cứ đầy ùn ùn
ra đấy, có khi cao đến ngang ngửa đầu người. Tháng Năm, tháng Sáu trời hay mưa,
đường đi vì thế mà lầy lội vô cùng. Nào trơn rồi trợt, ai mà không “chắc” tay
lái là đổ như chơi.
- Này, đi cẩn thận nhé. Đổ ra đấy
là no đòn đấy!
Tôi
“Vầng!” trong cái thở dài thườn thượt, đã nặng thì chớ là còn cái ách ở trên đầu.
Đi mà không khéo, đổ ra đấy là bị mắng như chơi. Sao cái tuổi 14, 15 mà khỏe vậy,
nghĩ lại bây giờ chắc chẳng làm được như vậy.
Cái
gió nhè nhẹ của những buổi tối mùa Hè nó dịu dàng lắm. Phóng tầm mắt ra xa phía
cánh đồng, những vạt dài lấp lánh theo gợn sóng trên những thửa ruộng đã thu hoạch
làm nổi bật lên những thửa ruộng còn dang dở. Trong cái bóng tối tỏ tỏ mờ mờ
đó, đâu đây vẫn còn người qua lại.
Mẹ
và tôi vẫn thường hay lên sân thượng để hóng gió sau giờ ăn tối. Chuyện này rồi
chuyện nọ, những cuộc hội thoại cứ thế mà trải dài trải dài theo những câu chuyện.
Chuyện buôn bán, chuyện công việc, chuyện học hành của tôi…
Cái
năm cuối cấp bao giờ cũng là quãng thời gian căng thẳng nhất đối với những đứa
như tôi là học sinh trường làng. Áp lực về học hành, thi cử đè nặng lên từng
ngày đi học. Nghe nói thì cái trường cấp 3 bên Huyện tốt lắm, trường to, giáo
viên giỏi… thành ra chẳng ai là không muốn thi vào trường đó. Khổ nỗi là điểm
thi để được vào học trường đó cũng chẳng phải thấp, cao đến mức mà những người
học trung bình như tôi khi nghe tới là phải lắc đầu ngao ngán.
- Ôi dào, trượt thì học trường bổ
túc, bán công.
Nhiều
khi cứ mạnh mồm như thế để trấn an cái nỗi lo lắng của bản thân, nhưng tôi biết
Mẹ tôi sẽ buồn nhiều lắm khi nghe tới câu đó. Và rồi kế hoạch đã được vạch ra,
tôi sẽ phải thực hiện để đạt được kết quả tốt nhất.
- Đúng cái này rồi Mẹ ạ!
- Có chắc không?
- Chắc mà! Đây nhé, có hẳn dòng chữ
“Made in Japan” này.
- Ừ, giữ cẩn thận đấy. Mất là no
đòn.
Cho
đến sau này khi lớn lên được tiếp xúc với nhiều thiết bị điện tử hiện đại khác,
nhưng tôi vẫn không sao tìm lại được cái cảm xúc sung sướng khi được cầm cái
máy tính bỏ túi đó. Được sở hữu cái máy tính đó, thực sự đó là điều mà tôi mong
mỏi bấy lâu nay. Nó là một phần kế hoạch mà tôi đã dự định. Ngày đó Mẹ tôi đi
bán lá Chè, chắc cái máy tính là số tiền mà Mẹ tôi đã dành dụm sau bao phiên chợ.
Cầm
nó trên tay, tôi lo lắng lắm, lo vì không biết sử dụng, lo vì sợ bị mất, lo vì
có nó mà học cũng sẽ không tốt… Cũng chẳng kém tôi, Mẹ dặn dò tôi từng li từng
tí về cách bảo quản, giữ gìn…
Sau
những chuỗi ngày học hành miệt mài vất vả, cũng đã đến ngày thi học sinh giỏi. Ừ
thì chẳng biết có giỏi thật hay không như dẫu sao tôi cũng được tham dự. Tôi lo
lắng lắm, vì nếu không được giải chắc sẽ chẳng còn chuyện thi cấp 3 trường Huyện
nữa. Cũng vì lo lắng mà tôi đã quyết tâm làm bài thật tốt để đạt kết quả cao nhất.
Những ngày sau khi thi quả là những ngày thật sự căng thẳng đôi với tôi. Chẳng
biết kết quả ra sao nên tôi rất hồi hộp và lo lắng.
- Em đỗ rồi nhé!
– Câu nói của cô chủ nhiệm với vẻ mặt tươi cười khi thông báo kết quả thi làm
tôi hạnh phúc đến muốn khóc. Tôi nghĩ tới Mẹ, nghĩ tới buổi chiều hôm đó mẹ chở
tôi sang huyện mua chiếc máy tính. Tôi đã không phụ những hy vọng của Mẹ, chắc
Mẹ cũng sẽ hạnh phúc lắm.
Giờ
đây, tôi đã tốt nghiệp Đại học và đã đi làm… Từng khoảng thời gian trong cuộc đời
từ khi học cấp 3 và sau này là đi học Đại học, tôi vẫn không thể quên cuộc hội
thoại giữa Mẹ và tôi trong buổi tối hôm đó. Nó nhắc cho tôi suy nghĩ về bản
thân mình, về hoàn cảnh và những sự hy sinh của bố mẹ đã dành cho tôi…
"Con xin được kể vắn tắt lại câu
chuyện đó với Mẹ để mong muốn Mẹ biết rằng, dù con có lớn đến đâu, có làm gì và
ở đâu chăng nữa, thì trong tâm tư của con lúc nào cũng có một khoảng rất rộng để
chứa những giá trị mà cuộc sống đã đem lại. Dù đi đâu, hay ở bất kỳ nơi nào, Bố
Mẹ và Em Liên luôn là nơi để con tìm về, vì đó là cuộc sống của con."
“Sinh Nhật năm nay của Mẹ, con trai
xin chúc Mẹ bước sang tuổi mới luôn luôn tràn đầy sức khỏe, vui vẻ và hạnh
phúc!”
Con trai:
Mai Phú Lực